Sau chuyến đi San Francisco, Mận càng tò mò hơn về đất nước rộng lớn đa sắc màu này. Nó khoe với đám bạn đống hình chụp những chú hải cẩu và chiếc cầu Golden Gate nổi tiếng. Thằng Tô ghen tị đến méo cả mặt. Nó chậc lưỡi than thân trách phận rồi bảo: “Cái số bà là số sướng, đi khắp nơi như thế! Thế nên ráng chia sẻ cái sung cái sướng mà mua quà cho thằng bạn nằm nhà này nhá!” cùng với điệu cười ha hả.
Dì Sáu có lẽ cũng nhận ra cái tính ưa đi đây đi đó của đứa cháu gái, nên cứ hễ xong việc nhà, dì lại chở Mận đi thăm những thành phố kề cạnh. Mận vẫn nhớ con đường núi khúc khuỷu, quanh co dẫn đến Santa Cruz, nơi có bãi biển xanh thẳm và khu trung tâm đầy chất hippie. Nó thấy nhớ nhớ cái cảm giác chân ê ẩm vì cuốc bộ mấy vòng quanh các cửa hiệu cùng dì, với ly trà hoa cúc nồng nồng, nóng hổi trên tay.
Cái nóng khô của tháng bảy bị những cơn gió biển đánh bật, mang theo mùi tanh mặn của biển tràn vào khoang mũi. Những chiếc dreamcatcher độc đáo với bộ lông vũ bay phất phơ được trưng bày dọc các cửa hiệu. Lúc dì đang đứng chọn sách ở một tiệm sách cũ, Mận xin phép dạo quanh một vòng khu phố. Nó bước ngay vào một cửa hiệu nhỏ nhưng bắt mắt với những loại vải thổ cẩm, may thêu đầy màu sắc. Có mấy cái áo cánh với viền tua rua được treo trên những móc gỗ được tạo hình như cành cây. Mùi một loại nhang thơm không biết tên lẳng lặng bao lấy mọi ngóc ngách, lẫn vào với cái mát lạnh của gió biển thổi vào. Mận trố mắt nhìn những cọng dây bằng nhung êm mượt, những cái quần phồng phồng đầy các hoạ tiết thổ dân và một hàng dây đẹo bằng da được trưng bày trên một miếng ván gỗ. Nó có cảm giác như mình vừa lạc vào trong một bộ phim mà nhân vật chính đang thăm thú một khu chợ ở giữa rừng của người thổ dân, lòng thích thú cái “phát hiện” nho nhỏ, là lạ này.
Mận lại dạo bước trên vỉa hè, tiến đến một tiệm bán đồ cũ. Chủ tiệm là một cụ già có gương mặt hơi nghiêm nghị, khó gần. Từ lúc đến Mỹ, nó hiếm khi gặp một người không thân thiện, nên ánh nhìn đăm đăm của cụ theo bước nó vào tiệm khiến nó hơi “ngán”. Mận bỏ qua khu trưng bày các loại trang sức cũ, rẽ vào một góc khuất tầm mắt của ông lão. Nó khẽ giật bắn người trước một hàng búp bê đang chĩa ánh mắt vô hồn vào phía trước. Mận vốn sợ búp bê, mà những con ở đây lại là loại bằng sứ trắng cũ kĩ, được khoác lên những chiếc váy có phần ố vàng khiến chúng trông như được lấy ra từ một bộ phim kinh dị hạng nhất. Mận nhanh chóng “rút lui” khỏi cửa hàng, rời xa cái ánh mắt của ông chủ tiệm và cả những con búp bê rùng rợn. Ấy thế mà nó lại thầm thích thú trong lòng, vì cái chuyến “phiêu lưu” này vì thế mà có phần li kì hơn.
Mận dạo quanh một vài cửa hàng nữa trước khi quay về hiệu sách cũ tìm dì Sáu. Hai dì cháu cuốc bộ về bãi đỗ xe, rồi lăn bánh đến một thị trấn biển nho nhỏ nằm trên đường về. Mận đã từng nghe đến Santa Cruz trước khi đặt chân đến Mỹ, nhưng Capitola- tên của thị trấn nhỏ xíu này- thì nó chưa nghe tới bao giờ. Nó nhìn những ngôi nhà bé xinh sát biển mà tưởng tượng cuộc sống tuyệt vời ở đây. Những bãi cỏ xanh mướt và chong chóng gió quay mòng mòng đối diện với bãi cát và biển cả. Những ngôi nhà be bé với tường đầy màu sắc sặc sỡ khiến người ta nghĩ đến một con phố ở châu Âu. Mận khoái chí nhờ dì chụp ảnh cho ở khắp nơi. Nó bước lên cây cầu gỗ nơi người ta đứng câu cá, nhìn xuống lòng biển mát lạnh, xanh xanh với những đám rong mắc kẹt trong các vách đá. Không một miếng rác, không một vệt bẩn nào làm hỏng cái mặt nước trong xanh trước mắt nó, khiến Mận ước rằng phải chi mọi bãi biển đều giữu được vẻ đẹp nguyên thuỷ của chúng.
Nếu San Francisco như một con tàu cao tốc vút bay qua với những tiếng động sôi nổi, thì Santa Cruz và Capitola như một ngày gió trầm lặng đẹp tuyệt, khiến con Mận khó lòng mà quên.